truyện tiểu oan gia

Truyện [RikNgan] [Karik x Thúy Ngân] OAN GIA - [RikNgan] [Karik x Thúy Ngân] OAN GIA trên điện thoại. Truyện cập nhật nhanh nhất Sau khi tập Chung Kết của Rap Việt kết thúc, bức hình chụp chung của Karik và Th Đọc truyện Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia miễn phí, cập nhật chương mới nhất nhanh chóng, đã hoàn thành. Hỗ trợ đọc truyện trên di động, máy tính, máy tính bảng. Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia Tác giả: Vong Ký Hô Hấp Miêu Dịch giả: Cập nhật trạng thái: Đang tiến hành Tác giả: Ngôn Tình lượt đọc: 16k Lượt like: 29 Điểm số: 4.4 Chương 7. Anh yêu em. Tựa như Si Lạp A Mộng yêu hoàng kim bính (*) Là một loại bánh nướng da mặt, bên trong có nhân đậu đỏ món điểm tâm ngọt, cũng là điểm tâm truyền thống Nhật Bản. Nhật Bản phim hoạt hoạ nhân vật Si Lạp A Mộng cùng Sỉ Lạp Thất tiểu tử thích nhất Tiểu Oan Gia Được 7.50/10 từ 1 phiếu bầu. Truyện Tiểu Oan Gia của tác giả Thu Trì Vũ là một truyện đam mỹ thanh mai trúc mã, hoan hỉ oan gia, 1×1, tình hữu độc chung, ấm áp văn, HE. Giáo sư Tống dạy trong trường đại học có đứa con tên là Tống Trạch. Đại Lâm - người trồng hoa trong khuôn viên trường đại học cũng có một đứa con tên Lâm Kính Tổ. Site De Rencontre Ado Pour Se Faire Des Amis. Thể loại hiện đại, H văn, nhất thụ nhất công, công sủng thụ, HEBT MèoLọt lòng, hắn đã có kẻ địch trời sinh, chính là con trai ân nhân của cha mình, một kẻ từ nhỏ thành tích xuất sắc có một không hai, thi cử luôn đứng đầu. Khi học trung học, vì rắp tâm hãm hại kẻ kia mà quyết định mua “cấm thư” giáng họa y, ai ngờ còn khiến y giúp chính mình giải quyết “lần đầu tiên”.Sau khi lớn lên, bị lão cha buộc ra ngoài đi làm để tập mưu sinh, không ngờ chính tại công ty lại giáp mặt kẻ địch không đội trời chung, còn vì ham hố một tảng thịt bò mà thiếu chút nữa bị “ăn” sạch sành đến khi vô tình thấy tạp chí đăng tin y cùng thư kí bí mật kết hôn, hắn mới ý thức được tình cảm của mình và cũng quyết định chúc y hạnh phúc… Tháng ba như mọc cánh mà bay nhanh. Các thí sinh vào lúc mặt trời vừa mới mọc đã vùi đầu vào học, đợi đến khi ngẩng đầu lên, mặt trời đã lặn rồi. Một ngày cứ thế trôi năm này, Lâm Kính Tổ hạng nhất giải hoạt động thể thao, thành tích học tập vẫn như cũ hạng nhất từ dưới đếm lên. Tống Trạch là một trong ba học sinh giỏi nhất, nhưng môn thể dục vẫn như cũ đứng bét. Trước cái bảng đen phía trên viết “Cách ngày thi còn xx ngày nữa”, hai người vẫn như cũ đánh thành một mắt đã tới kỳ thi tốt nghiệp. Tống Trạch trong phòng thi viết như bay, Lâm Kính Tổ thì ngồi trước bàn vò đầu bứt tai. Sau đó học tốt tám, Lâm đại tẩu ngồi trên chiếc xe của mình cảm khái nói với cô Vương tiện đường cũng ngồi lại trò chuyện“Sau này Kính Tổ nhà em và Tống Trạch nhà chị đã không còn học chung trường nữa rồi.”Tống Trạch đậu vào trường trung học tốt nhất thành phố đó, còn Lâm Kính Tổ thì lấy thành tích nguy nguy hiểm hiểm tiếp tục ở lại học tiếp trong trường trung học này, nhìn con người ta có tiền đồ như thế, lại nhìn đứa con tứ chi phát triển của nàng, ai!Cô Vương an ủi“Không sao đâu, sau này Kính Tổ không hiểu gì có thể đến hỏi Tống Trạch, vẫn giống như trước thôi mà. Không phải hai nhà gần nhau đó sao?”Đúng vậy, nhà của đại Lâm phải dọn đến khu trung tâm, chỉ cách nhà của giáo sư Tống mấy căn. Mà không chỉ nhà đại Lâm, nhà của mọi người ở khu Tây cũng phải dọn đi. Trường học muốn phá bỏ dãy nhà tầng trệt này, xây thành một dãy nhà mới nhiều trệt quả thực không tốt, mùa hè không gió mùa đông không ấm, nhóm giáo công bên khu Tây luôn hâm mộ nhóm giáo sư khu trung tâm. Nhưng ở đây đã nhiều năm, giờ phải dọn đi, thật sự có chút tiếc nuối, bác công nhân họ Lưu làm điện đã sáu mươi tuổi nói“Vẫn là nhà trệt tốt, dễ đi dễ đứng, nhìn đôi chân của lão già này, sau này già rồi sao có thể xuống lầu bằng cầu thang chứ.”Mặc kệ có muốn hay không, có bỏ được hay không, thì vẫn phải dọn đi. Mùa hè năm nay vẫn mang đến cái nóng làm người khác bực mình, Lâm Kính Tổ chạy chiếc xe của đại Lâm, tới lui giúp hàng xóm dọn nhà, tay trái xách đồ tay phải vác thùng gặp Tống Trạch vừa mới đi học lớp bồi dưỡng tiếng Anh về, Tống Trạch thoáng nhìn bộ ngực màu đồng cổ được phủ kín bởi một tầng mồ hôi sáng bóng, từ trong mũi hừ ra một tiếng“Lại không mặc áo, đồ dã man!”Lâm Kính Tổ đấu võ mồm không bằng người ta, toàn thân chỉ có hai chân là có thể hoạt động, tức giận đến tròng mắt cũng sắp rớt tiểu oan gia cứ thế đánh đánh chửi chửi vượt qua kỳ nghỉ hè nóng bức, hoàn toàn không ý thức đã sắp đến ngày ly đầu tiên bắt đầu cuộc sống cấp ba, Lâm Kính Tổ đạp xe chạy vội trên đường, phía sau thiếu đi một người, thật nhẹ, một đường đi học không ai nhéo lưng hắn, lúc tới trường cũng hòa đồng quen biết nhiều bạn học mới, không ai trừng to đôi mắt đen láy mà mắng hắn là “Đồ dã man”. Tống Trạch đến trường, buổi sáng thức dậy tập thể dục buổi sáng, mở cửa, không ai ngồi trên xe đạp chờ cậu, cười đến đáng đánh nói “Lão tử đến đón cháu mình tới trường.”Hai người đều cảm thấy không được tự nhiên. Khó khăn lắm mới đến cuối tuần, Tống Trạch xách hành lý về khu trung tâm, cùng thiếu niên cao to đang đứng dưới gốc đại thụ nhìn nhau ba giây, bĩu môi khinh thường“Lâm Kính Tổ, cậu lớn như vậy rồi mà cũng không biết mặc áo sao? Thực đáng xấu hổ.”Thiếu niên mày rậm mắt to đứng dưới tán cây cười đến lười biếng, có chút không giống như trước“Tống Trạch, cậu ngoài sỉ nhục ra còn biết gì nữa không? Ông nội đây sao có thể nuôi ra một con sói đáng khinh thế này?”“Đồ dã man! Không biết xấu hổ! Dùng miệng chiếm tiện nghi người khác còn gì là anh hùng hảo hán nữa.”“Cậu không phải con gái, có gì để tớ chiếm tiện nghi chứ? Ai da!”Đầu bị cú một cái, Lâm Kính Tổ không chút khách khí đánh trả, hai người dưới tán đại thụ đánh thành một đoàn, cả mũi cùng trên đầu đều toàn là hoa trắng. Hai người đánh tới cánh tay và đùi bị bầm tím mới cảm thấy mỹ mãn dừng tay, tựa như cuộc sống đã trở lại. Sau đó Lâm Kính Tổ thật sự tránh Tống Trạch rất xa. Cô Vương mất tích, Tống Trạch đạp xe đi hướng Tây, hắn liền đi hướng tác của Lâm Kính Tổ là ba ngày đổi một lần, đến ca ngày, buổi tối hắn sẽ đến nhà giáo sư Tống, dẫn cô Vương ra ngoài đi dạo, để hai ba con Tống gia nghỉ ngơ. Cô Vương khi thì tỉnh khi thì hồ đồ, lúc hồ đồ thì luôn kéo lấy Lâm Kính Tổ mà hô “Tống Trạch”, Lâm Kính Tổ cũng không phản bác, cười tít mắt đáp “dạ”.Cô Vương nói “Tống Trạch à, con xem bãi cỏ này, không lâu trước đây con còn đánh nhau với Lâm Kính Tổ ở đây!”Lâm Kính Tổ nói “Còn phải nói sao.”Cô Vương tiếp lời “Tống Trạch à, sao con lại không thương lượng với ba mẹ đã qua Mĩ rồi? Mẹ và ba rất lo lắng cho con.”Lâm Kính Tổ nói “Con xin lỗi.”Cô Vương nói “Ngày mai mẹ nấu món canh bắp con thích uống nhất được không?”Lâm Kính Tổ nói “Được.”Lúc trực ca đêm, ban ngày Lâm Kính Tổ qua nhà giáo sư Tống, nấu cơm canh. Trên mạng nói óc heo hầm thuốc có lợi đối với chứng sa sút trí tuệ của cô Vương, hắn liền cầm sách nấu ăn, mua nguyên liệu rồi theo đó mà làm. Nói đến nấu ăn, người biết nấu duy nhất của Tống gia là cô Vương đã bị như vậy, hai ba con suốt ngày ra ngoài có gì ăn đó cũng không phải biện pháp tốt. Tống Trạch đi làm về đến nhà, trong nồi có món canh bắp còn bốc khói nghi ngút, Lâm Kính Tổ đã sớm không thấy bóng dáng. Chỗ tọa đàm nào có liên quan đến chứng bệnh sa sút trí tuệ, Lâm Kính Tổ là người đầu tiên chạy tới nghe, nghe xong xin một chút tư liệu về đặt trong thư phòng Tống gia. Mỗi khi nghe được phương thuốc cổ truyền trị liệu gì đó từ hàng xóm, cũng cố gắng học thuộc rồi nói với giáo sư Tống. Tư liệu trong thư phòng đã chất thành một xấp thật dày, nhưng Tống Trạch lại chưa một lần đụng sư Tống cảm thán “Đứa nhỏ Kính Tổ này thật không đơn giản, hầu hạ mẹ con mà như đối với mẹ ruột mình. Tống Trạch à, các con rốt cuộc có mâu thuẫn gì lớn vậy, không thể hòa giải sao?”Tống Trạch cúi đầu nhìn chè ngân nhĩ hạt sen trong tay, cắn chặt môi. Gần đây công việc nghiên cứu có chút bận rộn, Tống Trạch tăng ca đến chín giờ tối mới về đến nhà, luôn luôn thấy có một bát chè ngân nhĩ hạt sen đặt trên bàn, cầm lên trong tay lạnh lẽo. Tống Trạch nhớ đến người làm bát chè hạt sen, mày rậm mắt to rất có tinh thần, dáng người cao cao tráng tráng, đeo tạp dề đứng trong phòng bếp quay đầu hỏi cậu“Gà xào hạt dẻ cậu muốn mặn một chút hay ngọt một chút?”Buổi tối của thật nhiều thật nhiều năm về trước, người kia ôm cậu vào lòng, vừa hoang mang rối loạn vừa lau nước mắt cho cậu nói“Tống Trạch, em đừng khóc.”Trên con đường trồng cây ngọc lan, người kia đạp xe thật nhanh, miệng rống ra tiếng hát kinh khủng, cậu ngồi ở yên sau, tâm trạng không hiểu sao cũng giống chiếc xe đạp mà bay bệnh viện tràn đầy hương vị của thuốc tẩy, đôi môi ấm áp của người kia bao trùm, trái tim cậu đập nhanh đến dường như ngừng ánh ban mai tươi sớm của Bắc Kinh, người kia quay đầu nhìn cậu, da thịt trần trụi màu đồng cổ khiến cậu đỏ Lâm Kính Tổ như thế. Lâm Kính Tổ nói“Tống Trạch, anh thích em, chưa từng thay đổi.”Lúc Tống Trạch ngẩng đầu thì ánh mắt trở nên kiên định, giọng nói vững vàng“Ba, xin lỗi. Con thành thật xin lỗi dì, mẹ và ba.”Có một số người, kiếp trước nhất định là oan gia. Mà oan gia, nghĩa là dây dưa với nhau cả khuya, có người nhấn chuông cửa Lâm gia. Lâm Kính Tổ vừa ngáp vừa mở cửa, nhưng cái miệng mở ra thì không thể khép lại được. Tống Trạch mặc áo sơ mi quần dài đứng trước cửa, vẻ mặt mệt mỏi“Tớ không mang chìa khóa, ba mẹ đều ngủ rồi. Cho mượn nơi này ngủ tạm một đêm.”Lâm Kính Tổ lập tức cho cậu tiến vào. Tống Trạch tắm rửa xong, mặc áo ngủ ngồi trên giường Lâm Kính Tổ, khắp người tỏa ra mùi hương thơm ngát sau khi tắm. Lâm Kính Tổ nhìn trộm da thịt trắng như tuyết lộ ra sau lớp áo ngủ, nhanh chóng xoay người, đi đến mở tủ lấy gối đầu và chăn. Đang chuẩn bị ra ngoài, thì đã bị gọi lại.“Đi đâu?”“Anh ngủ ở phòng khách.”“Không được đi.”Lâm Kính Tổ quay đầu, Tống Trạch hất cằm, đôi con ngươi đen bóng trừng hắn“Lâm Kính Tổ, anh đi ra khỏi căn phòng này thử xem?” Tay Tống Trạch nắm ga giường hơi run Kính Tổ xoay người nhìn cậu, hai người đối mặt ba giây. Bùm bùm, có cái gì đó nhảy lên trong mắt Lâm Kính đại tẩu đã ngủ. Cửa phòng Lâm Kính Tổ đóng chặt, truyền ra tiếng vang cót két nho nhỏ. Trong tiếng vang đó xen lẫn tiếng gọi khe khẽ, một tiếng lại một tiếng“Tống Trạch… Tống Trạch…”Tiếng động cót két qua thật lâu mới dừng lại. Trong một mảnh im lặng, có người thẹn quá thành giận nhỏ giọng mắng“Lâm Kính Tổ anh là đồ dã man. Anh dám tiến tới nữa em liền làm chỗ đó của anh… ưm a!”Lời còn chưa nói xong, giường đã bắt đầu cót két cót két kêu lên, tiếng rên như mèo kêu lại vang lên đứt quãng. Trong bóng đêm, có người cúi đầu cười đến đáng đánh“Tống Trạch… nếu em không thích, bây giờ anh lập tức… a… đi ra ngoài được không…”“Ưm… anh dám… a… nhẹ, nhẹ chút…”Lâm đại tẩu nghe thấy tiếng động cách vách, tắt đi ngọn đèn đặt trên đầu giường, cười lắc đầu“Hai, đôi tiểu oan gia này!”>>Hoàn<< Tống Trạch giận run người cắn chặt răng, con ngươi đen to tròn chuyển một vòng, cất cao giọng nói“Các cậu ai muốn nghe chuyện xưa?”Bọn nhỏ đang chơi túi cát lập tức chạy đến vây quanh, tất cả đều biết Tống Trạch là con nhà văn, một bụng đầy ắp chuyện xưa, Tam Quốc này, Thủy Hử này, Tây Du này, Hồng Lâu này… Ách, có ai mà không thích nghe chứ, nói còn hay hơn trong radio hay phát lúc mười hai giờ trưa Trạch thanh thanh giọng, liếc mắt nhìn Lâm Kính Tổ đang đứng bên ngoài một cái, không nhanh không chậm mở miệng, kể về chuyện Chư Cát Lượng thảo thuyền tá tiễn. Tống Trạch kể chuyện sinh động như thật, Lâm Kính Tổ đứng bên ngoài giả vờ như không thèm, nhưng lỗ tai hắn đã hận không thể dựng thẳng Trạch kể đến khúc Chư Cát Lượng dùng cỏ để che phủ, rồi sau đó chờ. Ngày đầu tiên, không có gió. Ngày thứ hai, vẫn không có gió. Ngày thứ ba –“Thế nào?”Mấy đứa nhỏ đều rướn cao cổ mà chờ. Tống Trạch ngẩng đầu nhìn lên trời.“Trưa rồi, tớ phải đưa cơm cho ba.”Hôm nay là cuối tuần, giáo sư Tống còn đang ngâm mình trong phòng nghiên cứu tư liệu đó. Tống Trạch thanh thanh thản thản cất bước bỏ đi, không thèm nhìn Lâm Kính Tổ đến một vạng, Lâm Kính Tổ đứng dưới lầu nhà Tống Trạch, đỏ mặt tía tai nói“Cuối cùng thế nào?”Tống Trạch ra vẻ không hiểu“Thế nào là thế nào?”“Chính là, cái kia – ngày thứ ba…”“Tớ không thèm nói cho cậu.” Tống Trạch cười nâng tay chỉnh lại áo mình.“Biết Chu Du chết thế nào không?”Lâm Kính Tổ trừng mắt lắc đầu.“Là tức chết đó.”Lâm Kính Tổ rất không có chí khí chạy tới thư viện, bộ dáng lén lút xem khiến cho quản lý nghĩ cậu nhóc này đang xem .Còn Tống Trạch thì đợi đến trời tối lại lén lút chạy ra sau nhà tập đánh bao cát, khiến hàng xóm mỗi lần đào được cái bao cát dưới đất thì cứ tưởng mình nhặt được bảo mắt lại qua thêm hai mùa hè nữa, trường vì chào đón ngày quốc tế thiếu nhi, yêu cầu mỗi lớp phải có một tiết mục. Lớp Lâm Kính Tổ cùng Tống Trạch đăng kí vở kịch . Lâm Kính Tổ cao cao tráng tráng không hề do dự bị đề cử làm con sói lông xù. Lời kịch của hắn rất đơn giản, chỉ có mấy câu trả lời kia. Nhưng khi chọn người làm cô bé quàng khăn đỏ thì gặp khó khăn, những cô nhóc dễ thương thì trong lớp cũng có, nhưng lời kịch rất nhiều, gần như không ai có thể nhớ đúng, bọn nhóc này lớn bao nhiêu chứ?Mấy thầy cô bàn bạc đến bàn bạc đi, cuối cùng dừng mắt trên người Tống Trạch chỉ mới sáu tuổi mà có thể trả được . Đầu Tống Trạch nho nhỏ, da trắng nõn lông mi dài, vẫn còn là cậu nhóc chưa thay giọng, mặc trang phục vào còn ai mà không khen đây thật là một cô nhóc xinh đẹp dễ thương chứ?Lời nói của cô giáo là thánh chỉ, Tống Trạch chỉ có thể không tình không nguyện hóa trang thành cô bé quàng khăn đỏ. Lúc tập luyện miệng Lâm Kính Tổ hôi từ trái hôi sang phải, không cần hóa trang cũng biến thành sói rồi.“Bà ơi, sao tai bà dài thế?”“Tai bà dài để bà nghe cháu nói được rõ hơn.”“Bà ơi, sao mắt bà to thế?”“Mắt bà to để nhìn cháu được rõ hơn.”“Bà ơi, sao tay bà to thế?”“Tay bà to để sờ ngực cháu được dễ dàng hơn. Ai da!”Đầu bị hung hăng đánh một cái, Lâm Kính Tổ không nhịn được ôm bụng cười lớn. Gương mặt đã được hóa trang của Tống Trạch nhìn không rõ màu sắc, nhưng chắc chắn đã thẹn quá thành giận, hung tợn nhào lên bóp cổ Lâm Kính Tổ.“Tớ cho cậu cười!”“A ha ha ha… Ai da… được lắm Tống Trạch, xem chiêu…”Lúc cô giáo đến thì hai người đã ôm nhau đánh thành một đoàn.“Mau ngừng tay! Tống Trạch, coi chừng váy, đánh nữa sẽ bị rách đó! Đây chính là công sức một đêm thức trắng để làm viền hoa của cô a!”Chủ nhiệm lớp bên cạnh biết hai người luôn đối đầu với nhau chỉ có thể lắc đầu thở dài.“Cái đôi tiểu oan gia này!” Tống Trạch buồn bực ngồi ở một góc trong sân thể dục, gác cằm lên cánh tay. Có người ngồi xuống bên cạnh cậu, cậu cũng không thèm liếc nhìn một cái.“Lâm Kính Tổ, tớ không phải con gái.”Trước đây bởi vì mặt mũi đáng yêu, nên không ít lần bị bắt giả thành con gái. Mỗi lần Lâm Kính Tổ trêu chọc, cậu đều như một con mèo xù lông bật người nhào qua. Tống Trạch hận nhất người ta nói cậu là con Kính Tổ tức giận“Tớ biết cậu không phải. Con gái sao có thể đứng tiểu chứ?”Trước đây tên này rất đáng yêu, làn da trắng như tuyết, lông mi vừa dài vừa cong, con ngươi linh động xoay tròn cùng đôi môi phấn hồng nhỏ nhắn, hại Lâm Kính Tổ nghi ngờ có phải cậu ấy là con gái giả dạng con trai hay không. Lúc đi WC đã nhìn trộm cậu, nhìn rõ cậu từ trong cái quần tây dài kéo ra thứ giống như mình mới xác nhận hai người là cùng giới tính. Cái đó của Tống Trạch trắng trắng hồng hồng, lại nhỏ và tinh xảo, Lâm Kính Tổ quay mặt nhìn xuống đứa em trai màu đen nhà mình, nhịn không được thầm nghĩ giữa người và người sao lại có khác biệt đến vậy?Mặt không hiểu sao nóng lên, Lâm Kính Tổ dùng sức lắc đầu, bỏ đi suy nghĩ tầm bậy của mình, phất phất tờ giấy trên tay trước mặt Tống Trạch“Cái này cho tớ.”“Cậu lấy để làm gì?”Lâm Kính Tổ cười đến thần thần bí bí“Đánh mấy thằng khốn nạn.”Lâm Kính Tổ là một đại ca, quen biết rất rộng, cứ cầm tờ giấy đi hỏi mấy tên lưu manh, thì chắc chắn sẽ có người nhận ra đó là chữ của Kính Tổ hùng hổ xông vào lớp người ta, lôi cái tên khốn kia đi ra, tìm một góc không nói tiếng nào đã cho hắn ăn mấy cái đấm. Đánh đến đủ mới túm cổ áo hắn lên“Nói, tờ giấy này có phải mày viết hay không?”“Tờ, tờ giấy gì?”Lâm Kính Tổ híp mắt, tên nam sinh đáng khinh lập tức gật đầu như gà mổ thóc.“Phải, phải.”“Mày to con hay là tao to con?”“Dạ, anh~”“Tao đánh hay là mày đánh?”“Dạ, anh~”Lâm Kính Tổ tự kéo quần mình xuống.“Của mày lớn hay của tao lớn?”Nam sinh đáng khinh bị đánh cho bầm mắt hoảng sợ cố gắng giữ bình tĩnh, run rẩy nói“Dạ, anh~”Lâm Kính Tổ hung tợn ép sát mặt tới.“Tao cảnh cáo mày, mày làm cái gì với Tống Trạch, tao sẽ làm lại cái đó với mày, gấp hai lần, có nghe rõ chưa?”Hôm sau lúc Tống Trạch lên lớp lại nhận được tờ giấy viết đầy lời giải thích. Nội dung hơi loạn, nhưng tóm lại vẫn hiểu được, ý đại khái là Một, tớ sai rồi, tớ sẽ giải thích; hai, tớ là thằng biến thái chết tiệt, tớ sẽ không được chết tử tế; ba, tớ sẽ không dám làm như vậy Trạch không cần đoán cũng biết là Lâm Kính Tổ giải quyết việc này, nhưng có đánh chết Lâm Kính Tổ hắn cũng không thèm khai ra đã dùng phương pháp gì. Con ngươi Tống Trạch xoay tròn, nói“Tờ giấy này chắc chắn là cậu đọc cho người ta viết đúng không? Diễn đạt không lưu loát như vậy, khó trách học ngu môn Văn.”Gân xanh trên cổ Lâm Kính Tổ sắp nổ tung“Này!”Ánh mặt trời sáng chói chiếu rọi cả sân trường, có hai người đang thở hổn hển đánh nhau thành một đoàn, anh Tám đang nhắm mắt cũng không thèm mở ra, chỉ hô to“Tiểu oan gia!”

truyện tiểu oan gia